28 tháng 4, 2013

Thơ : Mảnh ván


Mảnh ván tự tình  

Anh chỉ là ,mảnh ván mỏng thôi
Khát một ngày nổi trôi theo biển hát
Nhen nhóm ước mơ, mênh mông ào ạt
Như những con thuyền, khao khát biển khơi…

Và một ngày ,theo cánh sóng chơi vơi
Trái tim anh được thỏa lòng ngắm biển
Vượt đại dương ,phía xa tìm bến
Anh đã về ,với biển với em…

Bỗng một ngày, biển giận dữ cuồng điên
Hất tung lên ,cày sới những con thuyền
Vò nhẫu nát ,những mảnh đời nhẫu nát
Sóng dữ đẩy anh, vứt lên bờ cát….

Chẳng tội tình ,mà sao trời trị phạt
Giữ trưa hè ,soi cái rát trang trang
Mảnh ván mỏng manh, khô khát hoang mang
Tim thoi thóp ,chỉ sợ đời tan vỡ…

Cơn mưa kia, thương mảnh đời lầm lỡ
Phút dại khờ, ôm khát vọng biển khơi
Đã thưa lên ,với đức chúa trời
Mưa khóc thâu đêm, nước mắt cứ rơi !…


 
LaoCai 04/2/ 2013 
NguyễnViết Hồng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét