CHUYỆN MÌNH...
Thu tới rồi đi thật khẽ khàng Tình ơi! đọng lại nỗi mênh mang
Sương tan vời vợi hờn mi biếc
Mây hắt hiu se lịm nắng vàng
Thả mối tơ lòng theo vĩnh cửu
Nuôi niềm hy vọng níu thời gian
Giật mình sực tỉnh duyên nào đặng
Chuyện gió và trăng há... muộn màng.
15/3
Hồng Nguyễn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét